Weekly Meditation 2: Grace - Sự thanh thoát tự nhiên



Ngày 8 Tháng Giêng
Không phán xét
Khi bạn phán xét, sự phân chia xuất hiện.
Có thể lúc bạn đang trò chuyện với một người bạn thì đột nhiên bạn cảm thấy muốn câm lặng. Bạn muốn ngưng cuộc trò chuyện ngay ở giữa câu nói. Bạn nên ngừng lại ngay ở đó (thậm chí không nói hết câu nói dở dang) vì điều đó sẽ đi ngược với lẽ tự nhiên.
Nhưng có thể bạn cảm thấy bối rối về những gì người khác suy nghĩ về bạn nếu bạn đột nhiên ngừng nói như thế. Nếu bạn đột nhiên im lặng họ sẽ không hiểu, bạn tìm cách nói hết câu nói. Bạn giả vờ như mình đang rất quan tâm đến vấn đề, cuối cùng bạn rút lui khỏi câu chuyện. Việc đó chỉ khiến bạn tốn thời gian, bạn không cần phải làm thế. Bạn hãy nói rằng bạn đột nhiên quên bẵng đi vấn đề đang nói. Bạn có thể xin lỗi người đối diện và im lặng.
Có thể lúc đầu mọi người cảm thấy khó chịu về thái độ của bạn nhưng họ sẽ dần dần thông cảm. Đừng tự phán xét mình, tự cho rằng việc cắt ngang câu chuyện như thế là điều không tốt. Mọi việc đều tốt! Khi bạn chấp nhận mọi việc theo đúng sự thật về nó, mọi việc đều trở nên tốt.

January 8 - Nonjudgment
When you judge, division starts.
You may be talking in deep conversation with a friend when suddenly you feel like being silent. You want to stop talking, right in the middle of the sentence. So stop right there, and don't even complete the rest of the sentence, because that will be going against nature.
But then judgment comes in. You feel embarrassed about what others will think if you suddenly stop talking in the middle of a sentence. If you suddenly become silent they will not understand, so you somehow manage to complete the sentence. You pretend to show interest, and then you finally escape. That is very costly, and there is no need to do it. Just say that conversation is not coming to you now. You can ask to be excused, and be silent.
For a few days perhaps it will be a little troublesome, but by and by people will begin to understand. Don't judge yourself about why you became silent; don't tell yourself that it is not good. Everything is good! In deep acceptance, everything becomes a blessing. This is how it happened--your whole being wanted to be silent. So follow it. Just become a shadow to your totality, and wherever it goes you have to follow because there is no other goal. You will begin to feel a tremendous relaxation surrounding you.

Ngày 9 Tháng Giêng
Kẻ cướp thực sự
Chẳng có gì đáng lo sợ vì chúng ta chẳng có gì để mất. Tất cả những gì người khác có thể cướp đi từ bạn đều chẳng đáng giá gì. Tại sao bạn phải lo sợ, hoài nghi, do dự?
Đây chính là những kẻ cướp thực sự: sự do dự, sự hoài nghi, sự lo sợ. Chúng hủy hoại sự vui tươi của bạn. Khi bạn còn ở trên trái đất, bạn hãy nâng niu trái đất này. Khi bạn còn tồn tại trong khoảnh khắc này, bạn hãy sống cho hiện tại. Lo sợ làm chúng ta không nhận thấy được vẻ đẹp của cuộc sống này. Lo sợ làm chúng ta không thể yêu thương, ngay cả khi chúng ta yêu thương thì tình yêu của chúng ta cũng chỉ là miễn cưỡng, nửa vời, không thanh khiết. Chúng ta luôn bị đè nặng bởi những lo sợ. Lo sợ làm chúng ta không thể phát triển được tình bạn. Lo sợ làm chúng ta không thể cầu nguyện một cách toàn tâm.
Hãy lưu tâm nhưng đừng quá cẩn thận. Ranh giới giữa sự lưu tâm và sự cẩn thận thường khó thấy. Sự lưu tâm của chúng ta không bắt nguồn từ những lo sợ. Nhưng sự cẩn thận của chúng ta lại bắt nguồn từ những lo sợ. Người ta cẩn thận để không bị sai lạc, nhưng người ta sẽ chẳng đi xa được. Chính sự lo sợ không cho phép bạn khám phá một đời sống, một sinh lực, một hướng đi, một vùng đất mới. Bạn luôn bước đi trên con đường cũ. Ngày lại ngày, bạn tiến rồi lại lui như một con tàu cũ kỹ!

January 9 - The real robbers
There is nothing to fear, because we don't have anything to lose. All that can be robbed from you is not worth while, so why fear, why suspect, why doubt?
These are the real robbers: doubt, suspicion, fear. They destroy your very possibility of celebration. So while on earth, celebrate the earth. While this moment lasts, enjoy it to the very core. Because of fear we miss many things. Because of fear we cannot love, or even if we love it is always half-hearted, it is always so-so. It is always up to a certain extent and not beyond that. We always come to a point beyond which we are afraid, so we get stuck there. We cannot move deeply in friendship because of fear. We cannot pray deeply because of fear.
Be conscious but never be cautious. The distinction is very subtle. Consciousness is not rooted in fear. Caution is rooted in fear. One is cautious so that one might never go wrong, but then one cannot go very far. The very fear will not allow you to investigate new lifestyles, new channels for your energy, new directions, new lands. You will always tread the same path again and again, shuttling backward and forward-- like a freight train!

Ngày 10 Tháng Giêng
Tâm hồn khắt khe
Tôi không có ý nói rằng một thái độ khắt khe là điều nguy hại. Nếu bạn làm việc trong lĩnh vực khoa học, đó là phương cách duy nhất để bạn có thể làm được việc.
Một tâm hồn khắt khe là yếu tố thiết yếu nếu bạn làm việc trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật. Nhưng một tâm hồn khắt khe sẽ trở thành rào cản nếu bạn muốn phát triển thế giới nội quan của mình. Nếu không có nó, khoa học không thể phát triển. Nếu có nó, mọi tín ngưỡng không thể phát triển. Chúng ta phải hiểu rõ điều này. Nếu chúng ta làm việc một cách khách quan, chúng ta phải có nó. Nếu chúng ta làm việc một cách chủ quan, chúng ta phải đặt nó sang một bên. Chúng ta phải biết cách vận dụng nó ở những nơi hợp lý. Bạn đừng bao giờ để nó trở thành một định kiến. Bạn phải là người vận dụng nó. Bạn phải tự do trong việc ứng dụng nó.
Bạn không thể phát huy được thế giới nội quan với một tâm hồn khắt khe như thế. Sự hoài nghi là một rào cản, cũng giống như sự tin tưởng là một rào cản trong lĩnh vực khoa học. Một người luôn bám chặt lấy những định kiến sẽ chẳng bao giờ có thể tiến xa trong khoa học. Đó là lý do tại sao vào những ngày niềm tin tín ngưỡng còn thống trị thế giới nó vẫn luôn mang tính phản khoa học. Cuộc xung đột giữa tín ngưỡng và khoa học không phải ngẫu nhiên xuất hiện. Thực ra, đó không phải là cuộc xung đột giữa tín ngưỡng và khoa học, đó là cuộc xung đột giữa chiều hướng khác nhau trong nhân loại, khách quan và chủ quan. Sự vận hành của chúng luôn đối nghịch nhau.

January 10 - Critical mind
I am not saying that a critical attitude is always harmful. If you are working on a scientific project, it is not harmful; it is the only way to work.
A critical mind is an absolute necessity if you are working on a scientific project. But the critical mind is an absolute barrier if you are trying to reach your own interiority, your own subjectivity. With the objective world it is perfectly okay. Without it there is no science; with it there is no religiousness. This has to be understood: When one is working objectively one has to be capable of using it, and when one is working subjectively one has to be capable of putting it aside. It should be used as a means. It should not become an idée fixe; you should be able to use it or not, you should be free.
There is no possibility of going into the inner world with a critical mind. Doubt is a barrier, just as trust is a barrier in science. A person of trust will not go very far in science. That's why in the days when religion was predominant in the world, it remained unscientific. The conflict that arose between the church and science was not accidental; it was very fundamental. It was not really a conflict between science and religion; it was a conflict between two different dimensions of being, the objective and the subjective. Their workings are different.

Ngày 11 Tháng Giêng
Trạng thái mê ly
Có những khoảnh khắc, những lúc bản ngã biến mất trong bạn vì bạn đang ở trong trạng thái say khướt. Việc này cũng xảy ra khi bạn đang sống trong tình yêu hoặc khi bạn đang ở trong trạng thái cực khoái.
Trong trạng thái cực khoái, toàn bộ quá khứ của bạn lùi dần, lùi dần, rồi biến mất. Trong trạng thái cực khoái, bạn không còn quá khứ nữa. Khi đó bạn hoàn toàn sống cho hiện tại. Bạn không còn biết bạn là ai. Trong khoảnh khắc đó, bản ngã của bạn không còn vận hành nữa. Đó là lý do tại sao bạn lại im lặng, thanh thản, mãn nguyện ngay tại khoảnh khắc cực khoái. Nhưng rồi bản ngã lại xuất hiện, quá khứ lại xuất hiện và đan xen vào hiện tại. Rồi thì, quá khứ vận hành và bạn không còn vận hành. Bản ngã chính là quá khứ của bạn, nó là một cái gì đó không thật. Nó chính là kẻ thù của bạn.
Mọi người đều quanh quẩn tại một xó xỉnh nào đó trong cuộc đời của mình bởi cuộc đời luôn vận hành theo đường tròn. Nhưng vì sợ hãi nên chúng ta tìm cách trốn chạy khỏi nó. Thực ra, việc đẩy lùi bản ngã là việc dễ dàng nhất. Việc giữ cho bản ngã được sống động là việc khó khăn nhất. Chúng ta luôn giữ cho nó sống động và nghĩ rằng đó là việc dễ dàng hơn.

January 11 - Orgasm
There are moments, a few moments, far and few between, when ego disappears because you are in such a total drunkenness. In love it sometimes happens; in orgasm it sometimes happens.
In deep orgasm your history disappears, your past recedes, goes on receding, receding, and disappears. You don't have any history in orgasm, you don't have any past, you don't have any mind, you don't have any autobiography. You are utterly here now. You don't know who you are, you don't have any identity. In that moment the ego is not functioning, hence the joy of orgasm, the refreshing quality of it, the rejuvenation of it. That's why it leaves you so silent, so quiet, so relaxed, so fulfilled. But again the ego comes in, the past enters and encroaches on the present. Again history starts functioning and you stop functioning. The ego is your history, it is not a reality. And this is your enemy; the ego is the enemy.
Every person comes around this corner many times in life, because life moves in a circle. Again and again we come to the same point, but because of fear we escape from it. Otherwise the ego is a falsity. In fact, to let it die should be the easiest thing and to keep it alive should be the hardest thing, but we keep it alive and we think it is easier.

Ngày 12 Tháng Giêng
Phản ứng dây chuyền
Mọi việc xảy ra đều có liên quan mật thiết với nhau.
Khi bạn cảm thấy mình ít lỗi lầm, bạn cảm thấy vui vẻ hơn. Khi bạn cảm thấy vui vẻ hơn, bạn cảm thấy tâm trạng mình thanh thản hơn. Những thứ này vận hành theo một dây chuyền nhất định: Thứ này dẫn đến thứ kia, thứ kia lại dẫn đến thứ nọ, chúng không ngừng lan tỏa.
Nhân loại bị đè nặng bởi cảm giác lỗi lầm. Họ không ngừng được khuyên bảo rằng nên làm điều này và không nên làm điều nọ. Không những thế, chúng ta còn gượng ép người khác bằng cách nói rằng nếu họ có những hành động mà xã hội và tín ngưỡng không cho phép thì họ sẽ trở thành người có tội. Nếu họ thực hiện một việc gì đó được xã hội và tín ngưỡng tán thành, họ trở thành người thánh thiện. Mọi người đều bị lừa phỉnh để thực hiện những gì xã hội muốn, không thực hiện những gì xã hội không muốn.
Bạn hãy hướng về phía ánh sáng, hãy tìm lấy hướng đi mới, bạn có thể giúp mình cảm thấy ít lỗi lầm và những điều mới mẻ sẽ xuất hiện theo sau.

January 12 - Chain reaction
All things happen together.
When you feel less guilty, immediately you start feeling happier. When you feel more happy, you feel less in conflict, more harmonious-together. When you feel together, more harmonious, suddenly you feel a certain grace surrounding you. These things function like a chain reaction: One starts the other, the other starts another, and they go on spreading.
Feeling less guilty is very important. The whole of humanity has been made to feel guilty--centuries of conditioning, of being told to do this and not to do that. Not only that, but forcing people by saying that if they do something that is not allowed by the society or by the church, then they are sinners. If they do something that is appreciated by the society and the church, then they are saints. So everybody has been fooled into doing things that society wants them to do, and not to do things that society does not want them to do. Nobody has bothered about whether this is your thing or not. Nobody has bothered about the individual.
Move into a new light, into a new consciousness, where you can unguilt yourself. And then many more things will follow.

Ngày 13 Tháng Giêng
Sự linh hoạt
Bạn hãy quan sát một đứa bé; nó rất mềm dẻo, nhẹ nhàng và linh hoạt. Khi bạn lớn lên, mọi thứ trở nên cứng nhắc, không linh hoạt. Bạn có thể giữ mình được trẻ trung (ngay cả khi bạn tiến gần đến cái chết) nếu bạn vẫn giữ được sự linh hoạt của mình.
Khi bạn vui, bạn tỏ ra cởi mở. Khi bạn sợ hãi, bạn co cụm lại, bạn tự che giấu mình trong chiếc vỏ sò vì nếu bạn bước ra ngoài bạn có thể gặp nhau – trong tình yêu, trong mối quan hệ, vân vân. Bạn trở thành một con rùa rụt cổ trong chiếc mai nặng nề của mình.
Nếu bạn vẫn không ngừng lo sợ (giống như đại đa số mọi người) thì sự linh hoạt trong sinh lực của bạn sẽ theo thời gian mà biến mất. Bạn trở thành một vũng nước tù đọng, bạn không thể chảy đi đâu được, bạn không còn là một dòng sông vận động không ngừng. Khi đó bạn cảm thấy như mình đã chết theo từng ngày.
Nhưng sự sợ hãi lại có ích lợi của nó. Khi ngôi nhà bạn bốc cháy, bạn phải tìm cách thoát ra khỏi nó. Nếu khi đó, bạn cố tỏ ra rằng mình không sợ hãi thì bạn quả là một người mất trí! Bạn phải biết linh động, không ngừng vận động, sợ hãi rồi lại tự tin, tự tin rồi lại sợ hãi, bước vào rồi lại bước ra, bước ra rồi lại bước vào, tiến rồi lại lùi, lùi rồi lại tiến, cũng giống như hơi thở vậy.

January 13 - Flexibility
You are young in proportion to your flexibility. Watch a small child - so soft, tender, and flexible. As you grow old everything becomes tight, hard, inflexible. But you can remain absolutely young to the very moment if your death if you remain flexible.
When you are happy you expand. When you are afraid you shrink, you hide in your shell, because if you go out there may be some danger. You shrink in every way - in love, in relationships, in meditation, in every way. You become a turtle and you shrink inside. If you remain in fear continuously, as many people live, by and by the elasticity of your energy is lost. You become a stagnant pool, you are no longer flowing, no longer a river. Then you feel more and more dead every day.
But fear has a natural use. When the house is on fire you have to escape. Don't try being unafraid there or you will be a fool! One should also remain capable of shrinking, because there are moments, when one needs to stop the flow. One should be able to go out, to come in, to go out, to come in. This is flexibility: expansion, shrinking, expansion, shrinking. It is just like breathing. People who are very afraid don't breathe deeply, because even that expansion brings fear. Their chest will shrink; they will have a sunken chest.
So try to find out ways to make your energy move. Sometimes even anger is good. At least it moves your energy. If you have to choose between fear and anger, choose anger. But don't go to the other extreme. Expansion is good, but you should not become addicted to it. The real thing to remember is flexibility: the capacity to move from one end to another.

Ngày 14 Tháng Giêng
Sự thanh thoát tự nhiên
Sự thanh thoát tự nhiên tạo ra vẻ đẹp.
Nếu bạn hành động một cách thanh thoát tự nhiên thì khoảnh khắc này sẽ quyết định khoảnh khắc về sau. Thế nên, bạn không cần phải quyết định, không cần phải có kế hoạch, khuôn mẫu hay dự định.
Ngày hôm nay đã là quá đủ cho bạn; đừng lập kế hoạch cho ngày mai hay cho khoảnh khắc tiếp theo. Ngày hôm nay kết thúc, ngày mai sẽ xuất hiện vì chính nó, không vì bất kỳ một yếu tố nào thuộc quá khứ. Đây chính là sự thanh thoát tự nhiên. Bạn hãy ngắm nhìn hình ảnh bông hoa nở vào buổi sáng tinh sương... Nó chính là sự thanh thoát tự nhiên. Chẳng cần một nỗ lực nào cả - bông hoa nở theo đúng quy luật tự nhiên. Bạn hãy ngắm nhìn hình ảnh chú mèo tỉnh giấc, nó ngái ngủ, nó vươn vai, rất thanh thoát, rất tự nhiên. Tự nhiên là một chuỗi những hoạt động thanh thoát tự nhiên, nhưng chúng ta đã đánh mất khả năng này vì chính sự phân chia của mình.
Hãy tiến về phía trước (đừng cố gắng kiểm soát nó) và mọi việc sẽ diễn ra một cách thanh thoát tự nhiên. Hãy cho nó một cơ hội!

January 14 - Grace
Grace brings beauty - Grace simply means the aura that surrounds total relaxation.
If you move spontaneously, each moment itself decides how it will be. This moment is not going to decide for the next, so you simply remain open-ended. The next moment will decide its own being; you have no plan, no pattern, no expectation.
Today is enough; don't plan for tomorrow, or even for the next moment. Today ends, and then tomorrow comes fresh and innocent, with no manipulator. It opens of its own accord, and without the past. This is grace. Watch a flower opening in the morning. Just go on watching... this is grace. There is no effort at all- the flower just moves according to nature. Or watch a cat awakening, effortlessly, with a tremendous grace surrounding it. The whole of nature is full of grace, but we have lost the capacity to be graceful because of the divisions within.
So just move, and let the moment decide - don't try to manage it. This is what I call it let-go --and everything happens out of this. Give it a chance!

Share this

Related Posts

Previous
Next Post »