Weekly Meditation 3: Be like a child - Hãy như một đứa trẻ



Ngày 15 Tháng Giêng
Nỗi lo sợ đặc biệt
Khi bạn không biết chắc rằng nó là gì, bạn lo sợ, đó là sự lo sợ tích cực. Điều này có nghĩa là bạn đang tiếp cận với một điều gì đó chưa được biết đến.
Khi nỗi lo sợ của bạn hướng về một đối tượng cụ thể nào đó thì đó là nỗi lo sợ thông thường. Người ta lo sợ về cái chết – đó là nỗi lo sợ thiên hướng; chẳng có gì đặc biệt. Lo sợ về tuổi già, về bệnh tật, về thiên tai là những nỗi lo sợ thông thường, phổ biến, đại chúng. Nỗi lo sợ đặc biệt là nỗi lo sợ không vì một đối tượng nào cả, khi bạn không tìm ra được lý do nào cả. Nó khiến người ta thực sự hoảng sợ! Nếu bạn có thể tìm được lý do thì tâm hồn bạn lập tức hài lòng với lý do đó. Nếu bạn có thể trả lời được tại sao thì tâm hồn bạn có được một lời giải thích để bám chặt lấy.
Tốt hơn hết chúng ta nên nhìn thẳng vào sự việc mà không đặt câu hỏi tại sao. Một điều gì đó chưa được biết đến đang lảng vảng quanh bạn, nó sẽ lảng vảng quanh bất kỳ ai muốn tìm kiếm nó. Đây là nỗi lo sợ mà ai cũng phải vượt qua được. Tôi không có mặt ở đây để đưa ra lời giải thích về nó mà là để thúc đẩy bạn tìm hiểu nó. Tôi không phải là một nhà phân tâm học, tôi là một người ủng hộ thuyết hiện sinh. Tôi cố gắng giúp các bạn có được khả năng trải nghiệm càng nhiều điều càng tốt: tình yêu, lo sợ, tức giận, tham lam, bạo lực, từ bi, vẻ đẹp và vân vân. Bạn càng trải nghiệm bạn càng là người hoàn hảo.

January 15 - The special fear
It's a good kind of fear when you don't know what exactly it is. It simply means that you are on the verge of something unknown.
When your fear has some object, it is an ordinary fear. One is afraid of death--it is a very ordinary fear instinctive; there's nothing special about it. Being afraid of old age or disease, illness-these are ordinary fears, common, garden variety. The special fear is when you cannot find an object for it, when it is there for no reason at all. That makes one really scared! If you can find a reason, the mind is satisfied. If you can answer why, the mind has some explanation to cling to. All explanations help things to be explained away, they don't do anything else, but once you have a rational explanation, YOU feel satisfied.
It is better to see the thing as it is without asking why. Something unknown is hovering around you, as it is going to hover around every seeker. This is the fear every seeker has to pass through. I am not here to give you explanations but to push you into it. I am not a psychoanalyst--I am an existentialist. My effort is to make you capable of experiencing as many things as possible-love, fear, anger, greed, violence, compassion, meditation, beauty, and so forth. The more you experience these things, the richer you become.

Ngày 16 Tháng Giêng
Thể xác bị phân chia
Trong xã hội nguyên thủy, người ta chấp nhận sự tồn tại của thể xác. Người ta không chỉ trích hay phán xét nó. Không có sự phân chia giữa phần thượng và phần hạ. Mọi thứ luôn đơn giản.
Trong khi chấp nhận thể xác, yoga (thuyết du-già) vẫn chưa khám phá được đầy đủ về nó. Thuyết này khuyên bạn nên kiểm soát thể xác. Mọi hình thức kiểm soát đều là sự đè nén nên bạn đè nén và sau đó quên đi tất cả về sự đè nén này. Người ta cho rằng cơ hoành là nơi phân chia thể xác thành phần thượng và phần hạ.
Ngày bạn thoát ra khỏi sự đè nén, bạn sẽ cảm thấy vô cùng tự do, vô cùng sống động, vô cùng linh hoạt. Bạn sẽ cảm thấy như thể mình vừa được tái sinh. Thể xác bị phân chia của bạn sẽ được nối liền. Trong các bài giảng dạy thuộc các tín ngưỡng, người ta phân chia thể xác thành phần thượng và phần hạ. Họ cho rằng phần hạ là phần trần tục cần phải được đè nén, phần thượng là phần thiêng liêng cần được thăng hoa. Thực ra không phải thế. Thể xác chỉ là một, sự phân chia này là sự nguy hiểm; nó khiến bạn bị gián đoạn. Theo thời gian, bạn phủ nhận nhiều điều trong cuộc sống. Những gì bạn cố gắng tìm cách đẩy lùi nhất định sẽ quay trở lại với bạn vào một ngày nào đó. Nó sẽ quay trở lại dưới hình thức là một chứng bệnh.
Ngày nay một vài nhà nghiên cứu y học cho rằng bệnh ung thư chẳng phải là gì cả ngoại trừ việc nó là do trong tâm hồn có quá nhiều căng thẳng. Bệnh ung thư chỉ tồn tại trong những xã hội đầy căng thẳng. Xã hội càng văn minh thì bệnh ung thư càng phổ biến. Nó không thể tồn tại trong xã hội nguyên thủy bởi trong xã hội nguyên thủy người ta chấp nhận sự tồn tại của thể xác. Người ta không chỉ trích hay phán xét gì về nó. Không có sự phân chia giữa phần thượng và phần hạ. Mọi thứ luôn đơn giản.

January 16 - The divided body
In a primitive society the whole body is accepted. There is no condemnation. Nothing is lower and nothing is higher. Everything simply is.
In accepting the body, yoga does not go far enough. It makes you very controlled, and every sort of control is a sort of repression. So you repress and then you forget all about the repression. It moves into the stomach, and near the diaphragm all those repressed things collect. The stomach is the only space where you can go on throwing things; nowhere else is there any space.
The day your control explodes, you will feel so free, so alive. You will feel reborn, because it will connect your divided body. The diaphragm is the place where the body is divided between the upper and lower. In all the old religious teachings, the lower is condemned and the upper is made to be something high, something superior, something holier. It is not. The body is one, and this bifurcation is dangerous; it makes you split. By and by you deny many things in life. Whatever you exclude from your life will take its revenge some day. It will come as a disease.
Now some medical researchers say that cancer is nothing but too much stress inside. Cancer only exists in very repressed societies. The more civilized and cultured a society, the more cancer is possible. It cannot exist in a primitive society, because in a primitive society the whole body is accepted. There is no condemnation. Nothing is lower and nothing is higher. Everything simply is.

Ngày 17 Tháng Giêng
Sự ngu muội
Khi tôi dùng từ ngu muội, tôi không muốn sử dụng nó theo chiều hướng tiêu cực, tôi không có ý nói về sự thiếu hiểu biết. Tôi muốn nói đến một cái gì đó rất cơ bản, rất thật, rất cụ thể. Đó là sự thật về chúng ta. Đó là bản chất của sự tồn tại bí ẩn này và nó luôn đẹp đẽ.
Mọi kiến thức đều thừa. Kiến thức là thứ không cần thiết. Kiến thức chỉ tạo ra cho chúng ta ảo tưởng rằng chúng ta đã biết. Nhưng sự thật thì chúng ta vẫn không biết. Bạn có thể sống cùng một ai đó trong suốt cuộc đời mình và nghĩ rằng bạn biết rõ người đó nhưng thực ra bạn vẫn không biết. Bạn có thể sinh ra một em bé và nghĩ rằng mình biết rõ về nó nhưng thực ra bạn vẫn không biết.
Bất kỳ điều gì chúng ta nghĩ rằng mình đã biết cũng đều là sự ảo tưởng rằng chúng ta đã biết. Nhưng sự thật thì chúng ta vẫn không biết. Bạn có thể sống cùng một ai đó trong suốt cuộc đời mình và nghĩ rằng bạn biết rõ người đó nhưng thực ra bạn vẫn không biết. Bạn có thể sinh ra một em bé và nghĩ rằng mình biết rõ về nó nhưng thực ra bạn vẫn không biết.
Bất kỳ điều gì chúng ta nghĩ rằng mình đã biết cũng đều là sự ảo tưởng. Một người nào đó hỏi bạn rằng “Nước là gì?” và bạn nói “H2O”.
Khi đó bạn chỉ đang chơi một trò chơi nào đó mà thôi. Bạn không biết H là gì và cũng chẳng biết O là gì. Bạn chỉ gọi tên nó mà thôi. Một người nào đó lại hỏi bạn rằng H là gì, bạn lại trả lời rằng nó là chất Hyđrô, rồi bạn tiếp tục với cấu trúc phân tử của nó, hạt điện tử của nó. Nhưng, một lần nữa bạn chỉ gọi tên nó thôi. Vấn đề này vẫn chưa được giải quyết trọn vẹn. Nó chỉ được hoãn lại và vẫn còn đó trong bạn sự ngu muội vô cùng. Trước đây chúng ta không biết nước là gì; giờ đây chúng ta không biết hạt điện tử là gì nên chúng ta vẫn chưa có được sự hiểu biết nào cả. Chúng ta đã chơi trò này – trò chơi gọi tên, phân loại, phân nhóm – nhưng cuộc sống vẫn là một chuỗi dài bí ẩn. Sự ngu muội đến mức không gì có thể đẩy lùi được nó. Khi bạn có thể thấu hiểu được nó, bạn có thể sống thanh thản cùng với nó. Nó rất đẹp, rất nhẹ nhàng... vì không có nơi nào để bạn đến cả. Bạn không cần phải tìm kiếm bất kỳ thứ gì vì bạn chẳng thể biết được bất kỳ thứ gì. Sự ngu dốt luôn phổ quát, cơ bản và rất thật. Nó bao la và sâu thẳm.

January 17 - Ignorance
When I use the word ignorance, I don't use it in any negative sense - I don't mean absence if knowledge. I mean something very fundamental; very resent, very positive. It is how we are. It is the very nature of existence to remain mysterious, and that's why it is so beautiful.
All knowledge is superfluous. Knowledge as such is superfluous. And all knowledge only creates an illusion that we know. But we don't know. You can live someone your whole life and think that you know the person-and you don't know. You can give birth to a child and you can think you know the child-and you don't know.
Whatever we think we know is very illusory. Somebody asks, "What is water?" and you say, "H20." You are simply playing a game. It is not known what water is, or what "H" is or "0." You are just labeling. Somebody asks what this "H" is, this hydrogen, and you go to the molecules, to the atoms, to the electrons--but you are again just giving names. The mystery is not finished-the mystery is only postponed, and at the end, there is still tremendous ignorance. In the beginning we did not know what the water was; now we don't know what the electron is, so we have not come to any knowledge.
We have played a game of naming things, categorizing, but life remains a mystery. Ignorance is so profound and so ultimate that it cannot be destroyed. And once you understand it, you can rest in it. It is so beautiful, it is so relaxing... because then there is nowhere to go. There is nothing to be known, because nothing can be known.
Ignorance is ultimate. It is tremendous and vast.

Ngày 18 Tháng Giêng
Phía sau sự tức giận
Bạn hãy biến đổi sự tức giận thành sự sáng tạo, sự thay đổi lớn lao sẽ xuất hiện trong bạn. Ngày mai bạn sẽ không phải hối tiếc vì sự tức giận của mình.
Trong số 100 người tức giận có 50% tức giận là do sinh lực sáng tạo của họ không được vận dụng. Vấn đề của họ không phải là sự tức giận nhưng họ vẫn cho rằng vấn đề của họ chính là sự tức giận. Khi một vấn đề được chẩn đoán một cách chính xác, một nửa sẽ được giải quyết ổn thỏa.
Bạn hãy tập trung sinh lực của mình vào việc sáng tạo. Bạn hãy quên đi sự tức giận, hãy phớt lờ nó đi. Bạn hãy đưa sinh lực của mình hướng về sự sáng tạo. Bạn hãy đắm mình vào những gì bạn yêu thích. Thay vì biến sự tức giận thành một rắc rối của bản thân, bạn hãy để sự sáng tạo trở thành đối tượng chiêm nghiệm của mình. Bạn hãy biến đổi sự tức giận thành sự sáng tạo, sự thay đổi lớn lao sẽ xuất hiện trong bạn. Ngày mai bạn sẽ không phải hối tiếc vì sự tức giận của mình.

January 18 - Behind anger
Shift from anger to creativity, and immediately you will see a great change arising in you. Tomorrow the same things will not feel like excuses for being angry.
Out of one hundred people suffering from anger, about 50 percent suffer from too much creative energy that they have not been able to put into use. Their problem is not anger, but they will go on thinking their whole life that it is. Once a problem is diagnosed rightly, half of it is already solved.
Put your energies into creativity. Forget about anger as a problem; ignore it. Channel your energy towards more creativity. Pour yourself into something that you love. Rather than making anger your problem, let creativity be your object of meditation. Shift from anger to creativity and immediately you will see a great change arising in you. And tomorrow the same things will not feel like excuses for being angry because now energy is moving, it is enjoying itself, its own dance. Who cares about small things?

Ngày 19 Tháng Giêng
Sự tự phát
Dù làm gì bạn cũng nên hành động một cách trọn vẹn. Nếu bạn thích đi dạo, tốt thôi, bạn hãy đứng lên và đi dạo. Nếu đột nhiên bạn nhận thấy rằng mình không còn muốn bước đi nữa, bạn hãy ngồi xuống ngay; đừng bước thêm một bước nào để chống lại ý muốn của mình.
Dù điều gì có xảy ra, bạn hãy chấp nhận nó và vui với nó; đừng gượng ép. Nếu bạn muốn nói, bạn hãy nói. Nếu bạn muốn im lặng, bạn hãy im lặng – hãy làm theo ý muốn của mình. Đừng gượng ép chính mình dù chỉ trong một giây một phút vì một khi bạn gượng ép một thứ gì đó bạn sẽ phân chia nó, tạo ra xung đột trong chính nó và điều đó sẽ tạo ra mọi rắc rối, cuộc sống của bạn sẽ trở thành những phân mảnh.
Nhân loại đều mắc chứng tâm thần phân liệt vì chúng ta luôn được dạy rằng cần phải gượng ép ở một hình thức nào đó. Một phần trong bạn muốn bật cười, phần còn lại không cho phép bạn bật cười. Hai phần này bị tách rời và con người bạn luôn bị phân chia, phân mảnh. Bạn tạo ra người thắng và người thua, người trên và người dưới, phần thượng và phần hạ, nên xung đột luôn tồn tại. Vết rạn này ngày một rộng thêm. Vấn đề ở đây là làm thế nào để nối liền nó, để không còn tạo thêm nó nữa. Phái Thiền có một câu nói rất hay: Muốn ngồi, hãy ngồi. Muốn đi, hãy đi. Trên hết, đừng do dự.


January 19 - Spontaneity
Whatever you do, just do it as totally as possible. if you enjoy walking, good! if suddenly "you realize that you no longer have the urge or desire to move, then sit down immediately; not even a single step should be taken against your will.
Whatever happens, accept and enjoy it; and don't force anything. If you feel like talking, talk. If you feel like being silent, be silent just move with the feeling. Don't force in any way, not even for a single moment, because once you force anything you are divided in twoand that creates the problem, then your whole life becomes split.
The whole of humanity has become almost schizophrenic, because we have been taught to force, things. The part that wants to laugh and the part that doesn't allow you to laugh become separate, and then you are divided. You create a top dog and an underdog, so there is conflict. The rift that the conflict creates can become bigger and bigger and bigger. So the problem is how to bridge that rift, and how not to create it anymore. In Zen they have a very beautiful saying: Sitting, just sit. Walking, just walk. Above all, don't wobble.

Ngày 20 Tháng Giêng
Giữ lại
Tại sao chúng ta phải giữ lại? Chúng ta sợ nếu không giữ lại, nếu cho đi tất cả, chúng ta sẽ chẳng còn gì để cho đi. Thế nên chúng ta chỉ cho đi một phần; chúng ta vẫn đu đưa củ cà rốt. Chúng ta muốn mình luôn bí ẩn.
Bạn không cho phép người khác bước vào cuộc đời mình để biết rõ về bạn bởi bạn e rằng khi người đó đã biết rõ về bạn, người đó sẽ không còn quan tâm gì đến bạn nữa. Bạn giữ lại một góc cho riêng mình để người khác không ngừng đặt câu hỏi “Góc khuất kia là gì nhỉ?”. Mọi người không ngừng tìm kiếm, thuyết phục, rủ rê... Tương tự như thế, mọi người cũng giữ lại một phần cho riêng mình.
Chúng ta thích sự bí ẩn, thích sự chưa biết. Khi chúng ta biết, mọi việc kết thúc! Một tâm hồn hiếu kỳ sẽ luôn nghĩ về người khác. Đây là điều đã xảy ra với hàng triệu đôi vợ chồng: Khi họ biết về nhau một cách hoàn toàn – mọi việc kết thúc!

January 20 - Holding back
Why do we hold back? There is some fear that if we don't hold back, if we give all, then we have nothing else to give. So we give only in parts, we keep the carrot dangling. We want to remain mysterious.
When you don't allow the other to enter into your whole being and know it totally, it is because of the fear that once the other knows you totally he or she may become disinterested. You keep a few corners of yourself aloof so that the other goes on wondering, "What are those corners? What more do you have give?" And the other goes on searching and seeking and persuading and seducing... And in the same way, the other is also holding back.
There is some animal understanding behind it that once the mystery is known, the thing is finished. We love the mystery, we love the unknown. When it is known, mapped, and measured, it is finished! Then what else is there? The adventuring mind will start thinking of other women, other men. This has happened to millions of husbands and wives: They have looked into each other totally finished! Now the other has no soul because the mystery is no longer here-and the soul exists in mystery. This is the logic in it. But when you are truly independent, and you are surrendered to the god of love, then you can open yourself totally. And in that very opening you become one.
When two people are open, they are no longer two. When the walls disappear, the room is one. And that is where the fulfillment is. That's what every lover is seeking for, searching for, hankering after, dreaming about, desiring. But not understanding rightly, you can go on seeking and searching in a wrong direction.

Ngày 21 Tháng Giêng
Hãy như một đứa trẻ
Chúng ta khác nhau về vẻ ngoài nhưng phần sâu thẳm bên trong không khác nhau. Phần hữu hình khác nhau nhưng phần vô hình luôn là một.
Có một câu tục ngữ nói rằng “Ai nghĩ rằng mình biết, người đó vẫn không biết”. Chính ý tưởng rằng bạn đã biết không cho phép bạn biết. Giống như một đứa trẻ, mắt bạn luôn thấm đẫm những băn khoăn. Thật khó có thể xác định được suy nghĩ trong bạn là của bạn hay do người khác tiêm nhiễm vào. Bạn không cần phải lo lắng vì về cơ bản tâm hồn luôn là một. Tâm hồn nhân loại là một tâm hồn phổ quát toàn cầu.
Chúng ta khác nhau về vẻ ngoài nhưng phần sâu thẳm bên trong không khác nhau. Phần hữu hình khác nhau nhưng phần vô hình luôn là một. Khi bạn thư giãn, tĩnh lặng bạn sẽ nhận thấy rằng những suy nghĩ đó không đến từ đâu cả. Chúng đến từ sâu thẳm trong tâm hồn bạn, đó cũng là sâu thẳm của tâm hồn nhân loại.

January 21 - Be like a child
We are separate only on the surface; deep down we are not separate. Only the visible part is separate; the invisible part is still one.
The Upanishads say, "Those who think they know, know not." because the very idea that you know does not allow you to know. The very idea that one is ignorant makes you vulnerable, open. Like a child, your eyes are full of wonder. Then it is difficult to decide whether the thoughts are yours or whether they are entering you from the outside, because one has lost all moorings. But there is no need to worry, because basically the mind is one, it is the universal mind.
Call it God, or, in Jungian terms, call it the "collective unconscious." We are separate only on the surface; deep down we are not separate. Only the visible part is separate, the invisible part is still one. So when you relax and become silent, and you become more humble, more childlike, more innocent, then it will be difficult in the beginning to see whether these thoughts are yours, are coming out of the blue, or somebody else is sending his messages and you are just on the receiving end! But they are coming from nowhere. They are coming from the deepest core of your being and that is the core of everybody else, also.
So a really original thought carries nobody's signature. It is simply there, out of the collective, out of the universal, out of the one mind - mind with a capital M. And when the individual mind, the ego mind, relaxes, the universal mind starts overflooding you.

Share this

Related Posts

Previous
Next Post »